Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2016

Lập trình của trái tim

Học lập trình, tôi biết rõ thêm một điều về cuộc sống.
Khi ta đặt biến là một đối tượng, khi chạy chương trình, kết quả được lấy từ giá trị gán vào biến.
Khi ta gán biến đó bằng một giá trị khác, và nhiều giá trị khác, và nhiều .... khác.
Thì kết quả cuối cùng luôn được lấy từ giá trị gần đây nhất mà ta gán vào biến.

Điểm mấu chốt là: dù anh đã từng là bạn trai tôi, dù chúng ta từng yêu thương nhau đến mấy, thì anh không có giá trị gì - so với người hiện tại của tôi.
Và người cũ ạ, khi đã đi qua nhau, đừng hy vọng quay trở lại thêm một lần nào nữa.

P/S. luôn đúng với biến cục bộ. 

Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2016

Những sai lầm khi nói về đọc sách

Là một người thích nhìn chữ từ bé. Hồi nhỏ gia đình không có điều kiện, cứ sang nhà ai thấy sách, báo, giấy tờ gì có chữ là cầm lên đọc. Khi lớn lên, tôi cũng vẫn có thói quen đọc sách.
Rất nhiều người cho rằng việc đọc sách là trừu tượng và khó hiểu hoặc không thực tế, chỉ dành cho những kẻ mơ hồ…
Thực ra thì, tôi là người rất thực tế. Nhưng khi nào cần, tâm hồn tôi cũng hoá mộng mơ.

Sau đây là một số đánh giá sai lầm thường gặp khi nhắc đến việc đọc sách.

1. Sách chỉ là lý thuyết, mà đã đọc là phải áp dụng.
Từ từ đã nào, các bạn có thấy mỗi khi phân loại các hoạt động Giải trí, ngoài Phim và Ca nhạc ra, thì còn có việc Đọc sách không? Như vậy có nghĩa là, đọc sách là một hoạt động giải trí thuần tuý. Còn việc đọc để áp dụng vào đời sống, và chuyên môn thì tuỳ sở thích từng người.

2. Sách dành cho những người chỉ biết phân tích, không hành động. Ít thành công.
Các bạn có nhận thấy rằng hầu hết những người vĩ nhân, hoặc những người thành đạt đều có lời khuyên số một cho các bạn trẻ là Đọc sách không? Ngoài ra, họ cũng có thói quen đọc sách, và luôn trân trọng tủ sách, giá sách trong nhà hoặc phòng làm việc.
Nhiều người thành công là nhờ sự sáng tạo và trí tưởng tượng. Mà tất cả những điều đó đều được thấm dần qua những tháng ngày đọc sách. Càng những người xuất chúng, càng thích đọc những cuốn sách hoặc truyện có tính kích thích tưởng tượng và độ trừu tượng cao.

3. Đã đọc thì đọc sách nào cũng tốt.
Cái này các bạn nên cân nhắc. Đúng là nên đọc sách có lĩnh vực rộng từ thơ ca, cho đến khoa học, nhưng không đồng nghĩa với việc sách nào cũng hợp với bạn hoặc tốt cho bạn. Bạn nên đọc những cuốn mà bạn cảm thấy thích và phù hợp. Điển hình là tôi, sau khi tôi từ Ý về nước, tâm trạng đang có nhiều xáo trộn, đồng thời tôi chưa ổn định mọi việc tại thời điểm đó, sách và quần áo tôi bị mất gần hết ở sân bay, tôi ở cùng phòng một người bạn, và thường xuyên mượn đọc sách trên giá của người bạn ấy. Sau một thời gian tôi vẫn hay stress và tâm tính thất thường, thậm chí bị trầm cảm. Về sau tôi mới phát hiện ra là vì mình hay đọc những cuốn sách và truyện viết về những tâm tư u buồn, không lối thoát và luẩn quẩn, những cuốn sách Nhật Bản viết về việc đi tìm bản ngã mà đọc xong đều khiến người đọc càng không hiểu chính mình hơn. Từ đó tôi từ bỏ việc đọc sách của người bạn ấy và tự đến hiệu sách chọn cho mình những cuốn sách mình yêu thích hoặc làm rạng rỡ cuộc sống của mình.

4. Đọc sách là phải giữ gìn, nâng niu.
Nói thật, tôi là người cẩu thả, nên đồ vật gì đã qua tay tôi thì không có chuyện còn mới tinh. Sách mua về là để đọc, để ngẫm, để chiêm nghiệm, chứ để cho vào tủ kính thì … thôi, khỏi mua cho phí tiền. Vậy nên, khi đọc sách, hãy tìm cho mình một tư thế, vị trí đọc thoải mái và làm thế nào để cho vào đầu nội dung trong sách chứ không phải là hình thức nhẹ nhàng nâng niu giữ gìn khỏi nhăn khỏi nhàu sách. Miễn là đừng làm rách và rời rạc lung tung thứ tự của các trang sách là được các bạn à. 


Có nhiều lần bạn trai tôi (giờ đã là người dưng) hỏi rằng: sao lúc nào rảnh cũng thấy em đọc sách?
Và tôi, duy nhất một lần sau bao lần hỏi, đã trả lời: Có thể một ngày nào đó anh sẽ rời xa em, nhưng sách thì không.



Thứ Ba, 6 tháng 12, 2016

Về đi em





Về đi em
Trời đã vào đêm, sương phủ
Không còn ai đứng đón đưa đường

Thu sang rồi,
Đừng tỏ ra mạnh mẽ
Áo mỏng manh chẳng che nổi gió se lòng

Khóc đi em
Cho mắt kia bớt mỏi
Bởi không hiểu do khói rơm rạ
Hay do gió mùa về làm hanh mắt cay cay

Em cũng là phụ nữ thôi, tâm hồn em biết mỏi
Chở che sao người đời, khi em chẳng che nổi gió đời em

Sương xuống
Đêm phủ
Gió lùa
Môi em tím


Về đi em, kẻo mẹ cha buồn

Tôi là người lạ của chính mình

Tôi,
Một chốc bỗng chới với
Lạc lõng giữa những cuộc vui
Giữa những đoạn trò chuyện đang diễn ra rất thực
Và trong cả account của cá nhân mình

Tôi,
Hai mươi bảy năm vẫn chưa hiểu hết về mình
Không thể hiểu những điều xảy ra trong quá khứ
Cứ vờ học được
Mà vẫn bị sửng sốt bởi chữ Ngờ...

Tôi,
Vẫn chẳng thể nào an ủi nổi một tâm hồn
Chẳng thể ru yên nỗi lòng thổn thức
Để “tôi” vất vưởng, lạc lối trên phố đông người qua

Và lạc lối trong cả chính mình.

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2016

How can I accelerate my personal growth?

  1. Stop wasting time on porn tube sites.
  2. Don't follow the crowd, follow your own way. Do what you love.
  3. Limit your social website activities.
  4. Don't only learn from success stories, learn from failure stories “why did they fail'? Find it and learn from it.
  5. Try to be a good presenter in office meeting. Trust me, it will lead to you a successful career.

Thứ Ba, 29 tháng 11, 2016

Quote-Hành trình của những người trẻ

“Trong đời, có những khoảng thời gian tuy không dài nhưng lại làm cho người ta trưởng thành hơn rất nhiều so với những năm tháng lê thê không biến động.”

_trích từ: “Hành trình của những người trẻ” - tác giả Dương Thuỵ.

Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2016

Quote 27/11/16

" Ngôn ngữ trần gian như túi rách
Đựng sao đầy hai tiếng Mẹ Cha"
Vì con nói con sẽ bắt xe đi sớm,
Mẹ dậy từ 4 giờ nấu xôi gấc con ăn.
Trời mùa đông, khó lòng tung chăn dậy
Mẹ vẫn ân cần quên lỗi hẹn thời gian.

Tấm chân tình ngàn đời không thấu nổi
Mẹ thay muôn người trong thế gian con
Thay cả nhân tình luôn đỏ đen tráo trở
Nhưng không ai, một ai thế nổi
Người mang nặng tình Mẹ thiêng liêng.


Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2016

Cuối cùng thì...

Cuối cùng mọi thứ chỉ còn lại bản chất của nó.
Một con người cũng vậy, có những thứ được chắp vá hoặc đắp lên mình những thứ cho màu mè, sinh động. Nhưng bản chất của một con người gần như là không thay đổi.

Ai đó bị rung động, choáng ngợp bởi một ai đó: vì những thứ họ mặc, vì những lời họ nói, vì những điều họ làm mà mọi người đều nhìn thấy. Nhưng, sau khi test bởi thời gian và biến cố, bản chất họ hiện rõ là một con người hào nhoáng bọc bên ngoài sự vô tâm và thờ ơ. Sự hời hợt và nông cạn bên trong của hình thức và lời nói hết sức "so deep". Cuối cùng thì, người mà chịu thiệt thòi và suy nghĩ chính là bạn.

Ai đó nhìn một ai đó thật không vừa mắt, thấy nhạt nhoà và chán ngắt... Nhưng với vẻ ngoài đơn giản đó, ẩn sâu bên trong họ là những lắng đọng của thời gian, của những biến cố thăng trầm. Và quan trọng là họ là người tử tế, tốt tính một cách tự nhiên. Họ không có quá nhiều sao nhãng, quá nhiều lựa chọn, bởi họ đã chọn ai, chọn điều gì thì cứ thế chăm chút cho đối tượng đó. Bởi họ đơn giản nên sự lựa chọn của họ cũng đồng nhất và đơn giản như vậy.

Nếu chọn một ai đó để làm bạn, tôi có thể sẽ chọn đối tượng thứ nhất.
Để chọn một ai đó để đi bên cạnh suốt đời, tôi sẽ chọn đối tượng thứ hai.
Bởi, bản thân tôi đã đủ phức tạp rồi.
Cái tôi cần là sự giản đơn và bình yên...


Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2016

Nếu một ngày ta thức dậy và...

Bỗng một ngày ta thức giấc, nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng thật lạ, bày trí ấm cúng vừa  đủ, rộng vừa đủ cho ta nhận ra là phòng ngủ tách biệt; và nằm bên cạnh ta là một người đàn ông - hoàn toàn xa lạ. Khi bạn chạy ra ngoài, bắt gặp đứa trẻ đang tụt quần kêu ta là mẹ và đòi cho đi vệ sinh, trong khi cô chị đanh chiếm trọn cái nhà vệ sinh nhỏ bé ấy. Rồi cả một list danh sách công việc và cả những công việc hàng ngày được dán chi chít lên những cánh cửa, tủ lạnh phòng bếp-và ta nhận ra đó là chữ viết của chính ta. Liệu ta sẽ phản ứng như thế nào?

Vâng, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra nếu bỗng nhiên một ngày ta tỉnh dậy và thấy mình đã mẹ của hai đứa con và có một ông chồng hoàn toàn xa lạ. Và ta không thể nằm ườn thêm vài chục phút hay thậm chí vài phút nữa. Ta lúc này phải "học hỏi" và làm quen với chính những điều mà ta vốn tạo ra nó...từ hồi nào ta cũng không rõ.

Đột nhiên ta thấy thế giới của ta sao mà quá rộng để học hết mọi thứ mà đối với một bà nội trợ thì là hoàn toàn bình thường, nhưng với người mới chỉ hôm qua là cô gái độc thân vui vẻ thì thế giới của cô ấy của ngày hôm nay không hề vui vẻ chút nào.
Đột nhiên ta cũng thấy thế giới xung quanh mình sao quá đỗi chật chội, đến mức ngột ngạt không thở nổi khi thu xếp việc làm quen dần với những gương mặt xung quanh mình, và thu dọn những chiến trường mình đang tạo ra từ lúc thức dậy.
Kế hoạch cuối tuần tìm một quán cafe yên tĩnh và đọc nốt cuốn sách vừa mới mượn hôm qua của mình đâu rồi???
Kế hoạch gặp mặt mấy cô bạn lâu ngày không gặp, hay việc chuẩn bị xách balo và lên đường du hí của mình đâu rồi? Nhìn ra xung quanh chỉ còn chi chít những ghi chú: đưa con gái lớn đi học nhảy lúc mấy giờ, đón con lúc mấy giờ, hôm nay có khách đến chơi làm món gì món gì, mấy giờ gọi điện cho bố mẹ chồng, mấy giờ thì gọi cho bố mẹ đẻ, chuẩn bị đồ cho chồng đi công tác tuần tới ntn...
Mới đọc qua vài cái notes thôi mà đã thấy hoa mắt chóng mặt rồi. Nhưng... sao lại thế này?!!
Sao lại cho mình vào một giấc mơ (hoặc cho dù là thực) thì cũng quăng mình đi một đoạn thời gian xa thế mà không hề có sự báo trước hay cho biết thông tin quãng thời gian trong khoảng đó??

Đó là bởi vì, nếu như bỗng dưng một ngày ta thức dậy với vô số trách nhiệm và con người mới bên cạnh ta như vậy, thì ta mới thấy sự thay đổi nó lớn như thế nào - điều mà nếu cho ta xem cả quãng thời gian thay đổi dài thì chắc chắn ta không nhận ra.
Sự thích nghi khiến ta không còn cảm nhận gì rõ rệt về thời gian và thay đổi.

Thôi, ta muốn thức giấc mộng này. Ta muốn quay về hiện tại, và sẽ trân trọng hiện tại không một chút kêu ca phàn nàn. Chuyện gì đến rồi sẽ đến, rồi sau này ta sẽ như thế này. Nhưng đó là chuyện của mai sau.
Chủ nhật này, ta sẽ tận hưởng thời gian một mình bên ly cafe ở quán quen thuộc, lắng nghe bản nhạc du dương và thưởng thức từng dòng viết trong trang sách ta yêu thích...
"Tuổi thanh xuân trôi qua sẽ không bao giờ quay lại"


Độc thân không đáng sợ, điều đáng sợ là


Ngồi trên chuyến bay 14 tiếng đồng hồ từ Milan về Hà Nội, điều mà tôi ao ước nhất đó là khi xuống sân bay, sẽ có một ai đó-chính xác là một chàng trai nào đó- đứng sẵn đợi, và mình chạy tới ôm chầm họ mà không cần biết xung quanh ra sao.
"Ta mệt rồi, ta cần có ai đó thực sự vỗ về, an ủi. Quá đủ rồi những ngày lênh đênh tự mình gồng gánh mọi biến cố và xung đột. Mình thực sự cần có một ai đó ở bên, ít nhất mình được cảm thấy nhẹ nhàng hơn" - tôi đã nghĩ như vậy, và ao ước như vậy, không hề dối lòng.
Sau một thời gian trải qua nhiều thăng trầm và sự việc đột xuất, cô gái được bạn bè tự hào đặt cho cái tên "mạnh mẽ" đã không còn đủ mạnh mẽ nữa.

Và rồi khi về Việt Nam, tất nhiên là không có ai đón đợi ở sân bay cả, và cũng tự mình nhẹ nhàng kéo chiếc hành lý xách tay duy nhất còn sót lại sau khi đã bỏ lại vali 40kg ở sân bay Malpensa ở Milan vì lý do quá giờ check-in, cô gái ấy là tôi - đã cho phép mình tìm hiểu những người mà cô cho rằng có thể trở thành bạn trai.
.
.
.
Sau một tiếng đồng hồ - tưởng như dài hàng thế kỷ - tìm kiếm chiếc xe máy cà tàng của mình dưới bãi đỗ xe ngầm dưới toà nhà Royal City trên đôi chân đứng không vững vì đi gày cao gót mà không có sự hỗ trợ nào từ người bạn trai-đang tìm hiểu-vì đã bỏ ra về trước-với lý do gì ta không biết, Ta quyết định một điều rằng:
Có bạn trai để làm gì khi điều ta cần là một bờ vai dựa vào khi mỏi mệt, một người có thể chia sẻ cùng lúc khó khăn thì lại không hề thấy người ta đâu.
Có bạn trai để làm gì khi mà điều quan trọng là trao đổi và yêu thương nhau, thì khi mà mình muốn có một lời giãi bày - cũng không được lên tiếng.
Có bạn trai để làm gì, trong khi ta mang tiếng yêu nhau, mà thực ra, luôn cảm thấy đơn côi và bị ruồng bỏ?
Thì. Hãy dừng lại ở đây.
Hãy trở về với cuộc sống trước kia của mình: Một cuộc sống độc thân nhưng vô cùng tự tin và tự lập.

"Độc thân không hề đáng sợ, điều đáng sợ là cô đơn trong chính mối quan hệ của mình"

Let it be!

Mình xứng đáng với người xứng đáng với mình!




Thứ Hai, 31 tháng 10, 2016

20 nghịch lý cuộc sống

20 nghịch lý cuộc sống
  1. 1.     Bạn càng cố gắng gây ấn tượng với ai, họ càng ít ấn tượng với bạn,
  2. 2.     Càng nghĩ rằng mình đúng thì càng không biết gì.
  3. 3.     Thứ duy nhất chắc chắn là không có điều gì chắc chắn
  4. 4.     Thứ duy nhất không thay đổi là sự thay đổi
  5. 5.     Thất bại càng nhiều, càng dễ thành công.
  6. 6.     Việc gì càng khó khăn, việc đó càng đáng làm.
  7. 7.     Càng sợ chết, càng khó tận hưởng cuộc sống
  8. 8.     Càng học nhiều, càng thấy mình biết ít
  9. 9.     Ít quan tâm đến người khác đồng nghĩa với việc cũng ít quan tâm đến chính mình.
  10. 10. Càng kiếm tìm các mối quan hệ, bạn càng cô đơn.
  11. 11. Càng sợ thất bại, càng dễ thất bại
  12. 12.  Bạn càng ghét tính cách nào đó của người khác, thì càng có nghĩa bạn đang cố chối bỏ tính cách ấy bên trong mình.
  13. 13. Càng cố làm điều gì, càng khó đạt được điều đấy.
  14. 14. Thứ gì càng nhiều, bạn càng ít muốn có nó.
  15. 15. Cách tốt nhất để ở bên ai đó là không cần phải ở bên người ấy mãi mãi
  16. 16. Chỉ cần thành thật về lỗi lầm của mình, người khác sẽ nghĩ bạn hoàn hảo
  17. 17. Càng cố níu kéo tình cảm, càng khó giữ.
  18. 18. Người không tin người khác là người không đáng tin.
  19. 19. Càng cố tranh cái, càng khó thuyết phục
  20. 20. Càng có nhiều lựa chọn, càng khó hài lòng






Thứ Tư, 26 tháng 10, 2016

Quote 9

" Con ong được ca tụng vì nó làm việc không phải cho chính mình mà cho tất cả" 

Cùng một thời điểm, nhận được một vài e-mail và cảm thấy vui vui. Một học viên tiếng Anh cũ, lớp học vừa mới kết thúc, viết e-mail bằng ngôn ngữ mới được học, và tràn đầy tình cảm, xúc động thể hiện lòng biết ơn tới mình. Trong thư em có nói rằng cô luôn mỉm cười và nhiệt tình với tất cả mọi người. Trên hết đó là khoá học đã cung cấp những thông tin hữu ích cho các bạn ấy.

Mình không nghĩ rằng mình hay cười như thế, nhưng mình tin là trong giờ học, mình rất vui và thoải mái nhiệt tình với các bạn học viên.

Cuộc sống chỉ đơn giản là: có việc gì đó để làm, có ai đó để yêu, và có điều gì đó để hy vọng!

Và mình thì yêu tất cả mọi người - nhiều lắm!

Thứ Sáu, 21 tháng 10, 2016

Người phụ nữ đẹp nhất !

Nhớ lại những năm học trò của tôi, bố luôn là người đi họp phụ huynh cho tôi, vì nhiều lẽ. Thứ nhất: bố tôi ăn nói rõ ràng, có đầu có đuôi, giao tiếp rộng, nên việc truyền đạt cũng rất dễ. Thứ hai: bố tôi to cao và ưa nhìn hơn. Nhưng có một hôm vào thời gian đầu đông năm lớp 7, vì quên rằng hôm đó là họp phụ huynh để phổ biến thông tin trước khi đi thi học sinh giỏi, nên tôi xin phép cô ra khỏi lớp để phi xe về nhà, thông báo với bố mẹ việc họp sau đó chỉ còn nửa tiếng đồng hồ. Bố tôi không có nhà, và chỉ có mẹ tôi đang làm cỏ ở vườn. Mẹ tôi nhờ bác hàng xóm để ý anh tôi (anh tôi bị bệnh),  mặc thêm cái áo len mỏng và tức tốc lên đường đến trường cùng tôi.

Khi tôi đến lớp, và mẹ tôi cũng vào họp. Một cậu bạn cùng lớp đứng cạnh tôi nói với tôi: Mẹ của H trông hay hay nhỉ, nhìn H như thế này, không nghĩ mẹ H nhỏ người và không được ưa nhìn đến thế.

Tự dưng tôi cảm thấy ghét cậu bạn đó, mặc dù chả có lý do gì để ghét bỏ cậu ấy. Và cũng bất chợt, sau bao ngày tháng, tôi mới để ý kỹ mẹ tôi. Mẹ tôi luôn gầy gò và ốm yếu như thế, trầm mặc, và luôn để ý những chi tiết nhỏ nhất của chúng tôi, chăm lo từng bữa cơm và giấc ngủ, đến cả quần áo và đồ dùng học tập tôi mang tới trường hàng ngày.
Bỗng một cơn gió lạnh lùa qua và tôi cảm thấy thương mẹ tôi một cách ghê gớm. Không biết mẹ mặc vội tấm áo mỏng thế, có bị lạnh không....

Kể cả cho đến sau này, mỗi khi tôi nhìn vào gương mặt mẹ, làn da rám nắng, vết chân chim rứt nạn quanh đôi mắt u buồn, và nhìn những tàn nhang, lốm đốm lơ phơ trước trán những sợi tóc ngả màu của mẹ, sao tôi vẫn thấy có nét gì đó cuốn hút đến nao lòng???

Đôi lúc bất chợt tôi nắm đôi bàn tay chai sạn của mẹ, mân mê sờ những đường chỉ tay, những ngón tay ram ráp của mẹ... tôi cảm thấy như mình đang mở từng trang nhật ký của một đời người: từ thủa thiếu thời trải qua từng năm tháng, cho đến nay vẫn chưa hết những chuyện còn dang dở chưa kịp kể .... Không hiểu sao, tôi vẫn ấn tượng bàn tay sần sùi đó nhất.

Tôi nghe nhiều người nói đến "phụ nữ đẹp", với đôi mắt tô kẻ, với dáng hình đẹp, vừa vặn, với đôi bàn tay mềm mại và nhỏ nhắn, với làn da không rám nắng.

Nhưng với tôi, Mẹ luôn là người phụ nữ đẹp nhất!
Và tôi tin, trong mắt những đứa con, người mẹ của họ - luôn là người tuyệt vời nhất!

Trong mắt con - mẹ là tuyệt vời nhất! 


Bài đăng nổi bật

Con đến với Cha Mẹ vì lý do gì

 Hôm nay tôi viết về Sự tỉnh thức mà Con trẻ đã đem đến cho Cuộc đời. Khi chưa có con, hay lúc đã mang trong mình hình hài nhỏ bé, cha mẹ nà...