Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2016

Nếu một ngày ta thức dậy và...

Bỗng một ngày ta thức giấc, nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng thật lạ, bày trí ấm cúng vừa  đủ, rộng vừa đủ cho ta nhận ra là phòng ngủ tách biệt; và nằm bên cạnh ta là một người đàn ông - hoàn toàn xa lạ. Khi bạn chạy ra ngoài, bắt gặp đứa trẻ đang tụt quần kêu ta là mẹ và đòi cho đi vệ sinh, trong khi cô chị đanh chiếm trọn cái nhà vệ sinh nhỏ bé ấy. Rồi cả một list danh sách công việc và cả những công việc hàng ngày được dán chi chít lên những cánh cửa, tủ lạnh phòng bếp-và ta nhận ra đó là chữ viết của chính ta. Liệu ta sẽ phản ứng như thế nào?

Vâng, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra nếu bỗng nhiên một ngày ta tỉnh dậy và thấy mình đã mẹ của hai đứa con và có một ông chồng hoàn toàn xa lạ. Và ta không thể nằm ườn thêm vài chục phút hay thậm chí vài phút nữa. Ta lúc này phải "học hỏi" và làm quen với chính những điều mà ta vốn tạo ra nó...từ hồi nào ta cũng không rõ.

Đột nhiên ta thấy thế giới của ta sao mà quá rộng để học hết mọi thứ mà đối với một bà nội trợ thì là hoàn toàn bình thường, nhưng với người mới chỉ hôm qua là cô gái độc thân vui vẻ thì thế giới của cô ấy của ngày hôm nay không hề vui vẻ chút nào.
Đột nhiên ta cũng thấy thế giới xung quanh mình sao quá đỗi chật chội, đến mức ngột ngạt không thở nổi khi thu xếp việc làm quen dần với những gương mặt xung quanh mình, và thu dọn những chiến trường mình đang tạo ra từ lúc thức dậy.
Kế hoạch cuối tuần tìm một quán cafe yên tĩnh và đọc nốt cuốn sách vừa mới mượn hôm qua của mình đâu rồi???
Kế hoạch gặp mặt mấy cô bạn lâu ngày không gặp, hay việc chuẩn bị xách balo và lên đường du hí của mình đâu rồi? Nhìn ra xung quanh chỉ còn chi chít những ghi chú: đưa con gái lớn đi học nhảy lúc mấy giờ, đón con lúc mấy giờ, hôm nay có khách đến chơi làm món gì món gì, mấy giờ gọi điện cho bố mẹ chồng, mấy giờ thì gọi cho bố mẹ đẻ, chuẩn bị đồ cho chồng đi công tác tuần tới ntn...
Mới đọc qua vài cái notes thôi mà đã thấy hoa mắt chóng mặt rồi. Nhưng... sao lại thế này?!!
Sao lại cho mình vào một giấc mơ (hoặc cho dù là thực) thì cũng quăng mình đi một đoạn thời gian xa thế mà không hề có sự báo trước hay cho biết thông tin quãng thời gian trong khoảng đó??

Đó là bởi vì, nếu như bỗng dưng một ngày ta thức dậy với vô số trách nhiệm và con người mới bên cạnh ta như vậy, thì ta mới thấy sự thay đổi nó lớn như thế nào - điều mà nếu cho ta xem cả quãng thời gian thay đổi dài thì chắc chắn ta không nhận ra.
Sự thích nghi khiến ta không còn cảm nhận gì rõ rệt về thời gian và thay đổi.

Thôi, ta muốn thức giấc mộng này. Ta muốn quay về hiện tại, và sẽ trân trọng hiện tại không một chút kêu ca phàn nàn. Chuyện gì đến rồi sẽ đến, rồi sau này ta sẽ như thế này. Nhưng đó là chuyện của mai sau.
Chủ nhật này, ta sẽ tận hưởng thời gian một mình bên ly cafe ở quán quen thuộc, lắng nghe bản nhạc du dương và thưởng thức từng dòng viết trong trang sách ta yêu thích...
"Tuổi thanh xuân trôi qua sẽ không bao giờ quay lại"


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm xúc của bạn là gì?...

Bài đăng nổi bật

Con đến với Cha Mẹ vì lý do gì

 Hôm nay tôi viết về Sự tỉnh thức mà Con trẻ đã đem đến cho Cuộc đời. Khi chưa có con, hay lúc đã mang trong mình hình hài nhỏ bé, cha mẹ nà...