Khi tôi đến lớp, và mẹ tôi cũng vào họp. Một cậu bạn cùng lớp đứng cạnh tôi nói với tôi: Mẹ của H trông hay hay nhỉ, nhìn H như thế này, không nghĩ mẹ H nhỏ người và không được ưa nhìn đến thế.
Tự dưng tôi cảm thấy ghét cậu bạn đó, mặc dù chả có lý do gì để ghét bỏ cậu ấy. Và cũng bất chợt, sau bao ngày tháng, tôi mới để ý kỹ mẹ tôi. Mẹ tôi luôn gầy gò và ốm yếu như thế, trầm mặc, và luôn để ý những chi tiết nhỏ nhất của chúng tôi, chăm lo từng bữa cơm và giấc ngủ, đến cả quần áo và đồ dùng học tập tôi mang tới trường hàng ngày.
Bỗng một cơn gió lạnh lùa qua và tôi cảm thấy thương mẹ tôi một cách ghê gớm. Không biết mẹ mặc vội tấm áo mỏng thế, có bị lạnh không....
Kể cả cho đến sau này, mỗi khi tôi nhìn vào gương mặt mẹ, làn da rám nắng, vết chân chim rứt nạn quanh đôi mắt u buồn, và nhìn những tàn nhang, lốm đốm lơ phơ trước trán những sợi tóc ngả màu của mẹ, sao tôi vẫn thấy có nét gì đó cuốn hút đến nao lòng???
Đôi lúc bất chợt tôi nắm đôi bàn tay chai sạn của mẹ, mân mê sờ những đường chỉ tay, những ngón tay ram ráp của mẹ... tôi cảm thấy như mình đang mở từng trang nhật ký của một đời người: từ thủa thiếu thời trải qua từng năm tháng, cho đến nay vẫn chưa hết những chuyện còn dang dở chưa kịp kể .... Không hiểu sao, tôi vẫn ấn tượng bàn tay sần sùi đó nhất.
Tôi nghe nhiều người nói đến "phụ nữ đẹp", với đôi mắt tô kẻ, với dáng hình đẹp, vừa vặn, với đôi bàn tay mềm mại và nhỏ nhắn, với làn da không rám nắng.
Nhưng với tôi, Mẹ luôn là người phụ nữ đẹp nhất!
Và tôi tin, trong mắt những đứa con, người mẹ của họ - luôn là người tuyệt vời nhất!
![]() |
Trong mắt con - mẹ là tuyệt vời nhất! |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm xúc của bạn là gì?...