Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016

Những thói quen hàng ngày của người làm việc năng suất cao?


“Discipline is remembering what you want.”


1.    Lập kế hoạch trước khi đi ngủ. Những người làm việc hiệu suất cao biết điều gì họ cần và điều gì họ muốn làm trước khi làm chúng. Bên cạnh đó, việc có một mục đích và nhiệm vụ rõ ràng cho ngày tiếp theo sẽ giúp bạn có một lý do chắc chắn để thức dậy sớm để thúc đẩy làm việc cho ngày mới.

2.    Thức dậy sớm. Chúng ta thường làm việc tốt nhất trong khoảng vài giờ sau khi tỉnh dậy, điều đó cũng phụ thuộc vào việc chúng ta có một giấc ngủ ngon trước đó. Nhưng hầu hết mọi người thức dậy 30 phút trước khi làm việc, bạn có là một trong số đó không? Hãy thức dậy từ 2 đến 3 giờ trước khi làm việc.
Bạn có thể làm điều này từng bước một, bắt đầu bằng với chỉ 5 phút và làm việc của bạn tới 30 phút hoặc hơn. Thức dậy sớm hơn 30 phút mỗi ngày cho bạn thêm 15 ngày + 12 giờ mỗi năm. Làm việc của bạn hoàn toàn trong vòng 1 giờ và bạn sẽ có thêm 30 ngày một năm! Hãy nhớ rằng sử dụng thời gian này cho những gì quan trọng, những vấn đề ưu tiên.

Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2016

Tản mạn sự học

Tôi luôn thấy những điểm tốt đẹp và đáng học hỏi ở người khác, cho dù họ gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống và thậm chí là người có những khuyết tật hạn chế so với mọi người.

Ở lớp học hiện giờ của tôi có một bạn người Ý, bạn mắc bệnh bạch tạng theo tên gọi ở bên VN mình, vì thế mắt bạn ấy cũng bị ảnh hưởng, nhìn cái gì cũng kém và phải có dụng cụ hỗ trợ mỗi khi nhìn lên bảng. Cái ống nhòm của bạn giống như một cái kính viễn vọng kết hợp với kính lúp vậy. Mỗi lần ngồi đằng sau bạn, thấy bạn nheo mắt bên này nhìn lên, rồi nheo mắt bên kia, rồi lại vội vàng cúi xuống ghi ghi chép chép, tôi nghĩ chắc bạn rất mỏi mắt và khó theo kịp bài. Mỗi lần ra chơi thấy bạn cúi gằm mặt xuống để check thông tin trên điện thoại, và khi nhìn vào màn hình điện thoại của bạn, tôi thấy chế độ cài cỡ chữ ở chế độ max, tôi lại thấy rất thương. 

Thứ Hai, 22 tháng 8, 2016

Suy ngẫm

Là vì sức người ít,
Mà đời cũng không dài.
Đừng sống bằng quá khứ.
Hãy sống bằng tương lai.

Quote 8 - Nhẫn!

"Nhẫn một chút sóng yên gió lặng
Lùi một bước biển rộng trời cao" 

Thứ Năm, 18 tháng 8, 2016

Do You Miss Italy?

Do I miss Italy? - Yes, absolutely I do! 
Tôi nhớ những con người thân thiện luôn mỉm cười chào tôi mỗi khi tôi đi ngược chiều họ. Nhớ những cái ôm hôn thắm thiết của những người bạn Ý.... 
Nhớ tha thiết những người bạn sinh viên quốc tế cùng nhau chơi môn thể thao bóng bàn và bi-a, nhớ những lần tụ tập cuối tuần trên ban công ký túc xá, cụng nhau lon bia và ngồi kể chuyện: "đất nước tao thế này, đất nước tao thế kia.." 
Không thể quên nổi những con người khác biệt văn hoá vùng miền, nhưng nhiệt tình giúp đỡ tôi tìm vé máy bay, gói ghém đồ đạc tiễn tôi đến tận ga tàu, đón cho tôi 3 chuyến tàu liền nhau mà đều bị nhỡ, cho tôi mượn tiền lẻ khi thẻ của tôi không mua được vé tàu... 
Và nhớ mãi hình ảnh hai bạn Grace và Hashitha bên ngoài tàu vẫy tay tiễn tôi trên hành trình về trở lại đất mẹ. Lên đến máy bay rồi mà tâm trí tôi vẫn còn tua đi tua lại những hình ảnh ấy. 
Nhớ cậu bạn người Butan đang mải du hí chuyến đi Venice không kịp về tiễn tôi, cứ trách mãi "Sao mày bảo sẽ đi du lịch đến Rome cùng tao, mà giờ mày thất hứa sớm thế này?"... 
Đúng là cuộc đời không thể đoán được chữ NGỜ. Cứ ngỡ mình sẽ là người tiễn các bạn về nước trước, ai ngờ... 

Mỗi sự kiện diễn ra trong cuộc đời đôi khi không thể quay lại như cũ. Nhưng rất đáng để trân trọng. Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi những kỷ niệm đẹp trong thời gian ngắn ngủi đó! 
I MISS YOU ALL! <3 <3 <3

(Ảnh chụp từ ban công ký túc xá phòng cô bạn người Thổ Nhĩ Kỳ)

Thứ Ba, 16 tháng 8, 2016

Bình yên là...

Bình yên là
Tỉnh dậy và thấy bên mình là mẹ ... thật ... chứ không phải trong giấc mơ

Bình yên là
Có thể tĩnh tâm trầm ngâm cuốn sách vừa mới mua trong một ngày thu mưa nhẹ

Bình yên là
Mỉm cười khi nghĩ về quá khứ, an tâm khi nghĩ về hiện tại, và hạnh phúc khi nghĩ tới tương lai

Bình yên là
Thắp nén nhang và nguyện cầu hai chữ "An Lành"

Bình yên là
Trân trọng vạn vật xung quanh, nâng niu tất cả những gì đất trời ban tặng.
Là nhìn lên bầu trời, dù có trăng sao hay không, vẫn thấy mình bé nhỏ trong vũ trụ bao la
Là nhìn ra hồ kia, ta nhận mình là gió gợn sóng mặt hồ
Là nhìn hạt mưa rơi ngoài ô cửa, ta vẫn thấy nhẹ lòng.
...
Sau bao ngông cuồng tuổi trẻ,
Cái cần nhất rốt cuộc cũng chỉ nằm gọn trong hai chữ BÌNH YÊN!


Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2016

Lễ vu lan của bố, mẹ và con

Sớm…
Con mua hai đoá hồng.
Màu đỏ này cho con,
Còn màu trắng kia, con mua giùm cho bố

Thắp nén nhang
Bố ngậm ngùi
Như cơn mưa sụt sùi ngoài ngõ chưa ngưng

Mẹ năm nay tóc đã bạc nửa đầu
Áo quần năm xưa nay cứ rộng thêm một chút
Chỉ chút một mà mài cả đời người
Bạc sợi chỉ nhàu, mòn cả thời gian

Rồi mẹ giật mình
“Ôi xuống xóm nấu cơm trưa
Cho Thầy U năm nay cao tuổi”
Bỗng có tiếng đài vọng ra ầu ơ câu hát
“Có con gái gả chồng gần
Có bát canh cần nó cũng đem cho”


Con mếu…

Thứ Năm, 11 tháng 8, 2016

Thứ Hai, 8 tháng 8, 2016

Lại: Những mảnh đời...

Bạn điện cho tôi từ những ngày tôi đang ở trên Hà Nội giải quyết công việc. "Alo cô, cô hôm nay có đi dạy không ạ?...Khi nào cô về Hải Dương dạy tiếp hả cô?...Vâng, khi nào cô về cô báo em biết nhé"

Và ngày mà tôi quay trở lại tiếp tục lớp học tiếng Anh ở trung tâm tại Hải Dương. Bạn đến và gặp tôi nói rằng có chuyện muốn trình bày.

Tôi chào bạn và quan sát. Vẫn khuôn người dong dỏng cao và khắc khổ ấy. Nhưng nét mặt bạn không thực sự tươi như mọi khi, có điều gì đó đượm buồn.

Bạn bằng tuổi tôi, cùng cái tuổi dở dở ương ương quá 25 và gần 30. Ở độ tuổi ấy, bạn đang dạy cấp I tại một trường huyện xa nơi ở hiện tại 10km và chuẩn bị thi viên chức, bạn đã lập gia đình và đã có em bé 3 tuổi. Bạn vui vẻ, chịu thương chịu khó, nhưng nhìn dáng hình đứng đắn, tóc buộc dài và thô cứng người, mình biết bạn cũng khá vất vả trong cuộc sống.

Còn tôi, cũng cái tuổi dở dương ấy, đã trải qua vài mối tình không đi đến đâu hoặc suýt đến nơi, nụ cười tuy không được thật rộng và vô tư, nhưng suy nghĩ và thái độ khá mở. Phong cách ăn mặc như tomboy vì tóc ngắn và ăn mặc thoái mái, áo phông bỏ ngoài quần - mặc dù cũng cùng nghề là giảng dạy.

Tôi mời bạn uống nước, mỉm cười với bạn. Dường như bạn có nhiều điều khó nói, ánh mắt đã thể hiện được điều đó ngay từ lúc gặp tôi hôm đó. Tôi khuấy động không khí bằng những câu hỏi thăm xã giao rồi vào đề "Hạnh gặp mình có điều gì muốn giãi bày vậy?"

Bạn im lặng, tránh cái nhìn của tôi, rồi bỗng nhiên đôi mắt bạn đỏ hoe. Rồi bạn chực khóc, nhưng vẫn kiềm chế được.

- Cô giáo ơi, em rất muốn học lớp học hiện tại. Nhưng em sợ em không theo được nữa. Có nhiều lý do khó nói lắm cô ạ. Nhưng em rất muốn học mà không thể. Em sợ nếu mình cứ cố chấp tiếp tục, sẽ đánh đổ và phá vỡ cả hạnh phúc của chính mình.

Tôi hơi bất ngờ, vì xúc cảm mà bạn bộc lộ. Tôi chỉ đoán trước được rằng Hạnh sẽ xin thôi học, nhưng không ngờ rằng Hạnh phải trình bày bằng cách gặp mặt trực tiếp như thế này. Tôi ngờ ngợ rằng Hạnh có chuyện trong gia đình.

Những buổi học trước, Hạnh luôn là người chủ động liên lạc cho tôi để hỏi tôi đã đến lớp chưa vì Hạnh muốn đến sớm hỏi tôi một số vấn đề trong bài học. Và cũng là người cần mẫn ghi chép bài học và hỏi các bạn trong lớp. Hạnh rất cầu tiến, mặc dù gốc tiếng Anh của bạn gần như rất yếu.

Bạn thường hay gọi điện xin phép vắng học vì những lý do gia đình: con ốm, đi dự đám cưới bên nội, ... Và luôn e dè khi đi học mà để con cho gia đình chồng chăm. Sắp tới bạn thi viên chức, và hình thức thi ở những huyện, tỉnh lẻ như ở đây thường phải lo một khoản tiền khá lớn để "chống trượt". Tôi cũng ái ngại thay cho bạn, nhưng tôi không nghĩ rằng câu chuyện lại lên đến cao trào như thế này.

- Hạnh à, mình biết bạn rất tin tưởng mình, nên mới hẹn mình nhiều lần cốt chỉ để tâm sự và trình bày với mình. Mình biết bạn là người rất có trách nhiệm với không chỉ gia đình mà với việc học tập và khi dừng học cũng phải thông báo cho giáo viên một cách rõ ràng chứ không bỏ học luôn. Vì thế, nếu bạn thực sự có tâm sự gì, có lý do cụ thể gì, bạn hãy cứ chia sẻ với mình. Mình có thể không giúp gì được cho bạn, nhưng việc tâm sự ra có thể sẽ giúp bạn nhẹ nhàng hơn.

Bạn gần như lấy được bình tĩnh sau một hồi xúc động, tuy rằng bạn không chia sẻ quá nhiều với tôi, nhưng tôi cảm thấy bạn ấy đã nhìn nhận ra mọi việc cũng không quá nghiêm trọng nữa.
Cuối buổi trò chuyện ấy bạn gửi lại tiền học và chào tôi.

Sau khi trò chuyện với Hạnh, tôi cảm thấy hoang mang quá.

Tôi không ngờ chuyện gia đình lại căng thẳng và áp lực như thế. Tôi cảm thấy có quá nhiều mảnh đời khác nhau và tôi - vẫn là mảnh đời may mắn và dễ chịu nhất so với những mảnh đời mà tôi gặp. Có những người, họ có rất ít quyền tự chủ, quyền được theo đuổi những gì mình thích hoặc mình mong muốn - dù rằng chỉ là việc học để nâng cao kiến thức.

Tôi nhìn lại bản thân tôi: vẫn lông bông, bay nhảy, vẫn trẻ trung yêu đời, thích để kiểu tóc, ăn mặc nào thì để. Thích học gì thì học, thậm chí còn học lên cao hơn nữa. Thích đi đâu du lịch thì đi, mặc dù đã được đi kha khá địa điểm mà vẫn còn ước ao cuộc đời này được đi một vòng quanh thế giới cho bõ được một lần sinh ra trên đời, vẫn được về làm nũng bố mẹ, lo được cơ sở vật chất cho bố mẹ đẻ mà không phải phiền hà người khác dò xét hay dị nghị. Thế mà ngoài kia có nhiều bạn phải lo nghĩ sao cho chiều được ý bố mẹ chồng, chồng, gia đình bên chồng, và chăm lo cho con cái.

Ôi, cái cuộc đời này, sao có quá nhiều cái bất công!





Thứ Tư, 3 tháng 8, 2016

Viết cho ngày đầu thu trong trẻo

Những ngày trong giai đoạn chuyển mùa, con người cũng khó ngủ. Và có lẽ, trong những chuyển giao của thời tiết đó, trong lòng ta cũng có những dấu hiệu bất thường.

Mặc dù biết rằng từ giờ đến lúc có gió heo may còn phải trải qua bao cơn nắng nóng nữa. Nhưng thức dậy trong một buổi sáng se se lạnh với những chiếc lá vàng rơi cho hàng cây thay áo thế này, trong lòng ta không khỏi bâng khuâng.

Ngồi đợi phục vụ trong một quán cafe để gọi một cốc mang đi, lòng ta bỗng dưng tĩnh lặng.
Thu đến thật rồi đấy. Cái thời tiết mát mẻ dễ chịu này, cái hoang hoải mơ màng trong suy nghĩ này. Và tự dưng, ta cảm thấy được mùa đông đang đến gần. Sợ mùa đông, lại đi về cô quạnh, lại bị nhớ lại những mùa dấu yêu xưa.

Nhưng trước mắt, hãy cứ ngắm thật nhiều những ngày như thế này đã - của mùa thu mơ màng và dịu dàng quá đỗi. Hãy cứ trầm mình trong những ngày giao mùa bất chợt, của những cơn gió lạ nhè nhẹ, và những cơn mưa ướt áo ai kia...

Thu về vương trong sớm
Những cánh hoa mong manh,
Vương lên tà áo mỏng, 
Ánh mắt em đang nhìn.

Thứ Ba, 2 tháng 8, 2016

Tâm trí bạn không có chỗ cho những gì mang tên “quá khứ đau buồn”

Hôm qua bạn hỏi tôi chuyện tình cảm trong quá khứ như thế nào.
Bỗng nhiên, tôi không thể nhớ nổi. Tôi thực sự không nhớ nổi tôi đã có những gì, đã trải qua những gì. Tôi chỉ biết rằng tôi thực sự may mắn, cho tới thời điểm hiện tại: Tôi đã sống sót! Sau ngần ấy những thăng trầm.
"Ai cũng đã từng có những kỷ niệm mang tên quá khứ đau buồn."
Nếu như ai đó cứ dằn vặt về quá khứ của mình. Tôi tin rằng, họ sẽ không thể nào thoát ra được cái bóng đè luẩn quẩn của tinh thần ấy để mà sống trọn vẹn và vui vẻ với hiện tại.

Thứ Hai, 1 tháng 8, 2016

Quote 6

"Tôi chấp nhận cả Thế giới" 

Đôi khi bạn không thể làm gì khác ngoài chấp nhận sự thật. Sự thật về bệnh tật của bạn, sự thật về sự thất bại, sự thật về sự chia rẽ và chấm dứt tình cảm với người bạn đã yêu thương bấy lâu, sự thật về cuộc sống vốn dĩ không như mong muốn cho dù bạn có cố gắng thay đổi nó như thế nào.

Đôi khi chấp nhận được sự thật cũng là sự cam đảm lắm rồi. Và đôi khi, dám nhìn thẳng vào sự thật và thích nghi với nó, là bạn cũng đã trưởng thành và đủ mạnh mẽ lắm rồi.

Bài đăng nổi bật

Con đến với Cha Mẹ vì lý do gì

 Hôm nay tôi viết về Sự tỉnh thức mà Con trẻ đã đem đến cho Cuộc đời. Khi chưa có con, hay lúc đã mang trong mình hình hài nhỏ bé, cha mẹ nà...