Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2018

Mùa vải


Nếu hỏi loại quả gì gắn liền với tuổi thơ của mình thì đó là quả Vải và Bưởi. Bưởi là một câu chuyện khác. Còn quả vải thì cứ đợt vào trưa hè nắng nóng mà đi học về đến nhà, quẳng cái cặp ra một bên rồi chạy ra vườn chén một tùm vải no nê, rồi mới về nhà ăn cơm trưa bình thường. Trưa dọn dẹp bát đĩa xong lại trốn ngủ trưa ra vườn trèo gốc vải bẻ vải ăn ngon lành. Hè năm nào cũng vậy, mà cái dạ dày nó cũng co giãn tốt, nên ăn nhiều vải thế mà ăn cơm vẫn ngon lành, không mụn nhọt hay mẩn ngứa gì hết. 



Cứ mùa vải đến là mấy chị em hồi hộp chờ đợi từ lúc quả còn xanh. Nghe lời mẹ, không dám ăn quả nào cho đến khi nó chín, sáng nào cũng chạy ra mấy gốc vải xem có quả nào rụng không, chỉ dám động đến quả rụng chứ không vặt trên cây. Đến khi nó chín thì ăn đã đời, đến nỗi cái miệng cũng khôn hơn hẳn. Cả vườn nhà có chục cây vải mà biết được cây nào thì quả ngon hơn và ngọt kiểu gì. Có cây vải lai, không ngon bằng vải thiều và lúc chưa chín hẳn còn chua chua, mà lại còn ở cuối vườn. Không thèm động đến, cho đến khi các cây vải kia bán hết thì mới ăn. 

Mùa vải cũng là mùa mà mấy chị em được thỏa thuê trèo bẻ hái quả bán. Lái thương đến nhà, cả nhà hô hào mặc quần áo dài tay để bẻ vải. Vậy mà cũng bị vài con bọ-xít xả axit rát cả cánh tay hoặc gáy. 
Năm nào mình cũng sang nhà ông bà ngoại bẻ vải giúp ông bà. Cây vải nhà ông ngoại to và cao như cây cha cây mẹ của mấy cây trong vườn nhà mình vậy. Mỗi mùa vải bán xong, ông ngoại đến từng nhà thăm con cháu, chia mỗi cháu ít tiền. Mình nhớ năm còn lớp 1 hay lớp 3 gì đó, được ông cho mỗi đứa tờ 5000 vnđ xanh lét, mà cảm giác giá trị lớn như tờ 500.000 vnđ như bây giờ vậy. Ông ngoại bao giờ cũng rất điềm đạm và hiền từ, không thủ thỉ thân mật với các cháu như bà ngoại, nhưng lúc nào cũng thương con cháu. 

Mùa vải chín, cũng là mùa gặt, mùa phơi rơm rạ và thóc, là mùa bắt đầu của nghỉ hè. Giữa trưa hè, hai chị em thay phiên nhau cày thóc, thi thoảng tự thưởng bằng việc ngồi đung đưa chân dưới cầu ao dưới gốc dừa nước mát rượi được che bởi giàn mướp, nhâm nhi từng quả vải ngon lành.


Lại đến một mùa vải nữa, nhưng thèm đến mấy mà chẳng được ăn. Ông ngoại cũng đã xa con cháu, bà ngoại thì ngày một yếu hơn. Vườn nhà xung quanh cũng chỉ trồng rau, lác đác một vài cây vải trong vườn. Thế nhưng mỗi mùa vải lại thấy nhớ đến những kỷ niệm xưa da diết.
Sau này con cháu mình nó thèm, thì chạy ra siêu thị mua, hoặc mua ngoài chợ- hàng rong, chắc chẳng bao giờ có một kỷ niệm gì gắn liền với một vài loại quả nào đó như người quê mình.




Sydney, 2/6/2018.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm xúc của bạn là gì?...

Bài đăng nổi bật

Con đến với Cha Mẹ vì lý do gì

 Hôm nay tôi viết về Sự tỉnh thức mà Con trẻ đã đem đến cho Cuộc đời. Khi chưa có con, hay lúc đã mang trong mình hình hài nhỏ bé, cha mẹ nà...