Thứ Năm, 21 tháng 6, 2018

Nguồn động lực từ những cuộc nói chuyện với người có chí hướng!

Mình rất thích trò chuyện với những người "đặc biệt". Họ có thể đặc biệt về ngoại hình, về tính cách, về suy nghĩ. Nhưng đều chung một đặc điểm là quyết đoán, sáng tạo và luôn có động lực để thực hiện những điều mà số đông không dám làm. Sau bữa trưa ngày hôm nay, từ một quán cafe trong khuôn viên trường đại học Sydney, mình trò chuyện hỏi thăm những người mà mình thấy họ đều có những hoài bão còn dang dở đang thực hiện, và thấy mình khâm phục biết bao nhiêu. Thực ra gọi là ghen tỵ cũng đúng.

Một người đồng nghiệp đã chuyển quán cafe và mua một địa điểm gần bãi biển Cát Bà để làm homestay cho khách du lịch Tây ở.

Một người bạn thân, kiến trúc sư, khác tuổi tác (chênh nhau 4 tuổi vẫn gọi tớ cậu) đang vi vu xuyên Việt bằng xe máy từ Tây Bắc tới tận phía nam của đất Việt. Bạn đã trải qua 13 ngày trên chuyến hành trình đó, và vẫn còn đủng đỉnh vi vu cho tới khoảng 1 tuần nữa mới tới địa điểm mà bạn sẽ lập nghiệp tại đó. Cầu chúc cho bạn thượng lộ bình an, và luôn tận hưởng những trải nghiệm tươi đẹp nhất trên hành trình đó.

Sau đó, mình lại được trò chuyện với người dì khuyết tật đôi chân, đang học một khóa học thời trang cao cấp trong Sài Gòn. Được Dì chia sẻ những trải nghiệm của dì khi ghé thăm các khu làm nghề túi xách, vẽ họa tiết lên vải như thế nào, và chia sẻ những kế hoạch ấp ủ của dì về việc phát triển kinh doanh sau khi học xong và trở lại với cửa hàng thời trang hiện tại của Dì.

Được nghe những câu chuyện, được nghe điều chia sẻ của những người có nhiều hoài bão, và đang thực hiện những giấc mơ ấy, khiến mình thấy bồn chồn và hứng khởi. Có những sự việc đã từng là ước mơ của mình (Ví dụ như xuyên Việt) và mình đã thôi không còn mơ nữa. Thế nhưng, những người bạn ấy đang trên con đường thực hiện giấc mơ của chính họ - trong khi mình đang ở một nơi xa, rất xa... cố gắng hoàn thành một khóa học chuyên ngành rồi trở về nước. Tự dưng, thấy mình đang bị ràng buộc nhiều thứ, hơn là tự do để làm những điều rồ dại. Thấy chút tiếc nuối, và chút xấu hổ với bản thân.

Vậy nhưng, cảm giác tiêu cực đó cũng không diễn ra quá lâu. Nhìn đi nhìn lại, mình cảm thấy may mắn vì có những người bạn tích cực và có nhiều nguồn động lực xung quanh mình. Và mình cũng cảm thấy bản thân cũng đã nỗ lực rất nhiều một ngày trước kia, theo một cách cũng rất "đặc biệt". Những điều hiện mình đang có (mà mình nghĩ rằng là trách nhiệm) thực chất ra là những thành quả mà mình đón nhận được (có một gia đình nho nhỏ ấm áp <3 ). Thành quả ấy cũng ngọt ngào lắm chứ! Có điều, khi bản thân mình - một người thích có những thử thách lớn - mà đang ổn định hơi lâu một chút - thì nó bắt đầu cuồng chân và muốn bay nhảy một lần nữa. Tuy nhiên, theo một tiêu đề cuốn sách mà mình đã đọc "không bao giờ là thất bại, tất cả chỉ là thử thách", mình tin sẽ vượt qua những thử thách hiện tại, để đón chào những thử thách lớn hơn khác sau khi về Việt Nam, để thực hiện những ước mơ, dự định của mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm xúc của bạn là gì?...

Bài đăng nổi bật

Con đến với Cha Mẹ vì lý do gì

 Hôm nay tôi viết về Sự tỉnh thức mà Con trẻ đã đem đến cho Cuộc đời. Khi chưa có con, hay lúc đã mang trong mình hình hài nhỏ bé, cha mẹ nà...