Cô gái mùa đông,
Vô tình bước vào khu vườn mùa hạ
Ngập ngừng những bước chân giá lạnh
chào đón nắng hè
Có anh chàng mùa hạ
Nằm vẩn vơ đếm mây trên cao
Và vắt chân trên dòng thác chảy
Hát bài ca của những ngày nắng hạ, của
sự hồn nhiên tươi trẻ cuộc đời
Bỗng rùng mình cơn gió lạnh thổi qua
Anh yêu nàng với cái nhìn say đắm,
Từ cảm giác lạ lùng của mùa đông trong
khí trời hè
Từ sự bỡ ngỡ, ngập ngừng của cô gái lạ
có tên gọi mùa Đông
Họ yêu nhau năm dài tháng rộng
Lúc oi ả chói chang,
Lúc gió đông rít lạnh
Của những mây vờn và gió thổi
Của những cơn mưa rào và tuyết trắng thất
thường
…
Một
ngày kia, cả khu đồi chuyển đổi một rừng hoa
Rực rỡ
một bầu trời trong xanh trên cánh đồng cỏ mới
Có cô
gái mùa xuân tươi trẻ ngây thơ,
Tung
tăng nhảy những bước chân chim sáo
Anh mùa
hạ yêu điều hồn nhiên lạ,
Và yêu
những điều rất đỗi ngây thơ
Đông ngắn
lại co mình trong những ngày đêm tối
Mặc hạ
xuân vui vẻ trên đồi,
Xuân rồi
cũng dần như Hạ, vui chơi nhiều tính cách cũng giống nhau.
Đến một ngày Hạ nhớ những cái rất
riêng, và cả những điều khác biệt
Hạ tìm
Đông trên những ngọn núi cao,
Gió giật
từng cơn buốt lạnh
Đông
khóc than cho cuộc tình bé nhỏ, co mình gặm nhấm kỷ niệm xưa
Cô gái
khi yêu luôn bao dung độ lượng, tha thứ cho người tình bỏ qua lỗi lầm xưa
Đông và
Hạ bên nhau tháng dài ngày rộng
Khăng
khít hơn và ngỡ mãi bền lâu
Đến một
ngày khu vườn chuyển màu vàng úa
Cây cối
nghiêng, rụng rơi những xác hoa
Thu đến
lòng Hạ bỗng xốn xang, nghiêng ngả
Quên mất
lời hẹn xưa kia cùng với tuyết đông
Hạ mải
mê đuổi theo Thu mong chờ một ngày đón nhận,
Thu như
một cô gái đẹp buồn, khó hiểu, làm say đắm bao người, say đắm cả Hạ kia
Những
cơn gió heo may, làm gầy thêm nắng hạ,
Làm
nhăn nheo khuôn mặt trẻ trung
Lá vàng
rơi phủ đi những điều vốn tích cực
Và cả
làm ngăn dòng thác thôi rơi
Hạ kiệt
sức trong những ngày yêu Thu muộn
Bổng giật
mình thấy chẳng phải mình xưa.
Nhớ đến
Đông và mong chờ Đông tới,
Nhưng
Đông sẽ chẳng bao giờ tới nữa sau hai lần đau thương
Hạ bây
giờ vẫn cứ là Hạ xưa, vui tươi chim sáo sau khi mùa xuân đi qua
Rồi bắt
đầu chói chang oi ả,
Da diết
tiếng ve kêu nhớ lại cuộc tình mùa Đông
Và kiệt
sức khi Thu đã sang
Cô gái
mùa đông năm nào vẫn thổn thức với nắng hè
Nhưng
không bao giờ dám bước vào khu vườn mùa hạ ấy
Nhớ
chàng Hạ, gió đông càng rít mạnh, mong khí lạnh đến được cánh đồng kia
Hạ và
Đông mãi mãi chỉ là dĩ vãng, nhớ đến nhau và không thể gặp được nhau….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm xúc của bạn là gì?...